Có thể con sẽ không trở thành một thiên tài, thậm chí có thể con sẽ chỉ làm những công việc bình thường nhất, nhưng mẹ tin, sau này con sẽ là một con người thật sự với đầy đủ những phẩm chất rất người.
Con có còn nhớ không nhỉ, ngày con còn bé, bé lắm, hình như khoảng ba tuổi gì đó, mẹ đã nói với con về những người ăn xin với đầy đủ những lý do và hệ luỵ của nó, rồi mẹ giải thích cho con vì sao mẹ phải đi làm, phải gửi con ở nhà trẻ dù rằng mẹ rất lo cho con, rất nhớ con, và cả những quầng thâm trên mắt mẹ sau những đêm thức trắng để làm việc, những bài học đầu tiên về lao động cho con là như thế đấy.
Mẹ nhớ, lần đầu tiên mẹ đã phải nặng lời với con khi hai mẹ con mình vào siêu thị, con cứ đòi bằng được một hộp cơm sấy và hứa là sẽ ăn hết nhưng cuối cùng con đã không thực hiện đươc lời hứa của mình vì cơm sấy làm sao ngon bằng cơm mẹ nấu, những bữa cơm mà con đã quen ăn… Mẹ không tiếc con điều gì, mắng con mẹ xót xa lắm nhưng mẹ muốn con biết thế nào là tiết kiệm.
Lớn lên một chút, khi con vào lớp một, mẹ bắt đầu tâm sự với con về giá trị của cuộc sống, của mỗi con người, của tiền bạc và của lao động. Vì thuật ngữ “giá trị” nghe cao siêu quá và để diễn giải cho con hiểu, mẹ phải nói dần dần, mỗi ngày một tí vào những lúc mẹ đưa con đi học mỗi sáng, đón con về mỗi chiều, cả những lúc mẹ nấu cơm cho con ăn và cả những lúc hai mẹ con mình đi công viên nữa.
Với con lúc đó, giá trị là những bài học hàng ngày con nhận được ở trường, giá trị là tiếng đàn piano trong vắt mà con vẫn tập mỗi chiều, giá trị là một thân thể khoẻ mạnh sau những giờ học bơi và giá trị là khi con hiểu được rằng, lớn lên, con sẽ tự đi làm, tự xây cho mình một căn nhà đẹp hơn ngôi nhà mà mẹ con mình đang ở bây giờ và nhất định trong căn nhà đó sẽ có một phòng cho mẹ với cái giường thật to như mẹ vẫn từng ao ước.
Khi lớn lên chút nữa, con biết thêm rằng lao động tạo ra giá trị con người. “Lao động sáng tạo ra con người”, đấy là câu tuyên ngôn của một triết gia và mẹ cũng nói với con như thế, nhưng để con hiểu được, mẹ trình bày giản dị hơn nhiều, nào là nếu con chăm chỉ lao động con sẽ thông minh hơn, sẽ học giỏi hơn, sẽ tự tin hơn, sẽ được kính trọng, sẽ….
Giải thích thế là đủ rồi con nhỉ, mẹ con mình bắt đầu tự tạo ra gíá trị cho bản thân nhé.
Đầu tiên mẹ dạy con mắc màn trước khi đi ngủ, không phải chỉ mắc màn cho con mà mắc màn và trải chăn cả cho mẹ nữa. Rồi mẹ dạy con tự nấu cơm, tuy là chỉ nấu bằng nồi cơm điện thôi, nhưng để có nồi cơm ngon cũng phải học đấy, phải không con. Và dần dần con biết nhặt rau, rồi tự luộc rau hay nấu canh, rồi tập rửa bát, quét nhà….Về cái vụ quét nhà thì con vẫn chưa học xong đâu nhưng cơm con nấu đã ngon hơn mẹ, tối tối con đã tự giác mắc màn mà không cần mẹ nhắc, bát đũa con rửa chưa gọn gàng nhưng đã sạch hơn.
Vậy mà con vẫn phụng phịu, sao chả thấy thông minh hơn hả mẹ? Đó là con không nhận ra đó thôi chứ con đã biết phải đổ nước thế nào cho cơm ngon, phải rửa rau làm sao cho sạch, phải nối thêm cái dây cho dài ra để mắc màn cho dễ và cảm động làm sao khi con đề nghị với mẹ là con sẽ tự đi học bằng xe buýt cho mẹ đỡ vất vả, tất cả điều đó là trí thông minh đó con.
Khi con bắt đầu đi học, mẹ con mình đã phải dậy sớm hơn các bạn một tiếng đồng hồ để được đi học một trường học tốt nhất, ở đó con được trang bị sự tự tin, những kỹ năng sống, và cả sự chân thật nữa. Nơi đó, con không hề phải đi học thêm, không phải căng người ra với những bài thuộc lòng, con được vui chơi, giải trí tuỳ thích, con được sống đúng với tuổi thơ của mình và mẹ luôn nhắc nhở con rằng con sẽ gặt hái tất cả những gì gọi là thành quả nếu con biết lao động nghiêm túc.
Có khó hiểu lắm không con khi mẹ luôn đề nghị con phải lao động nghiêm túc? Này nhé, đầu tiên là ở trường phải lắng nghe cô giáo giảng, rồi thực hiện tốt những gì cô giáo yêu cầu. Và mẹ sẽ chỉ hướng dẫn con thôi đấy, mẹ sẽ không học hộ con đâu, sẽ không đến gặp cô giáo để xin điểm cho con đâu, và xa xôi hơn nữa là mẹ sẽ không xây nhà cho con đâu đấy. Nếu như ngày bé con chỉ biết ước ao về một căn nhà thật đẹp thì bây giờ con biết thêm rằng không thể có một căn nhà nếu không lao động nghiêm túc.
Có thể con sẽ không trở thành một thiên tài, thậm chí có thể con sẽ chỉ làm những công việc bình thường nhất, nhưng mẹ tin, sau này con sẽ là một con người thật sự với đầy đủ những phẩm chất rất người.
Hãy vững tin con nhé! Mẹ yêu con!
0 comments:
Post a Comment