MẮC NỢ EM...!
Em đã yêu anh thật đấy sao?
Trong tim thổn thức tự khi nào...
Mà lòng anh chả gì mách bảo
Để gió vườn xuân nắng lao xao.
Sinh nhật năm xưa em có nhớ
Hoa hồng hé nụ bóng lau thưa
Bình minh sáng rực bên khe cửa
Anh đón em về buổi ban trưa.
Hai đứa bên nhau cười khúc khích
Má hồng lúm đỏ cả mây giông.
Vô tư trong trắng dòng suối ngọt
Cứ mãi bên ta mặt trời hồng.
Thế mà một thoáng nước trôi sông
Bèo nổi dạt trôi mãi bềnh bồng
Năm tháng như dòng sông chảy mãi
Biển đời sóng bạc,nước trào dâng.
Em ra đi đã mấy mùa trăng
Rêu phủ đường tơ bóng chị "hằng"
Gió bấc,đông về xao xác lá
Trơ cành cây đứng đợi mùa măng.
Con ve năm ấy còn đâu nữa!
Bỏ xác cành cao với gió mưa
Mùa lại tiếp mùa,thành phế tích
Phơi sương thân nát dưới dặng dừa.
Chuồn chuồn bay thấp đón cơn mưa
Báo hiệu hạ sang với gió mùa
Trời đất giao hòa là vậy nhỉ?
Tình đời khơi lại mối duyên xưa.
Nhưng trong anh chả còn gì đâu?
Thôi nợ tình này để kiếp sau
Đừng hận gì anh...Đừng hận nữa!
Vôi xưa bạc trắng lá phai màu.
Anh mắc nợ em...
Anh trả sau..!
0 comments:
Post a Comment